Năm
tôi lên mười tuổi, ba má tôi gởi tôi học trường nội trú Mossard, ở quận Thủ Đức,
cách Sài gòn mười mấy cây số ngàn.
Có lẽ vì ba tôi là thầy
giáo nên – theo sự suy nghĩ non nớt của tôi lúc đó - ông cho tôi đi học rất sớm.
Mỗi ngày ông đi dạy học bằng xe mobylette,
chở hai anh em tôi đi học luôn. Khi học xong lớp nhứt trường Tiểu học Tây ninh, tôi phải
ở lại lớp vì mới có chín tuổi. Năm sau, tôi cũng chưa đủ tuổi để thi vào lớp đệ thất nhưng tôi rất
cứng đầu, nhất định không chịu ở lại lớp nhứt thêm một năm nữa. Cô sáu của tôi
thấy thương, khuyên ba tôi cho tôi chuyển qua chương trình Pháp.
Hai niên học trước, Tuấn,
người anh thứ năm của tôi, không đậu concours
(thi tuyển) vào Mossard nhưng đậu vào đệ thất trường Trung học Tây Ninh. Do đó
tôi nghĩ anh tôi thi rớt không phải vì học dở mà vì anh không được kèm Pháp văn
cho khá trước khi đi thi. Tôi may mắn hơn anh vì trước khi đi thi tôi được một
người chị bà con tận tình dạy kèm tôi ngoại ngữ ấy. Đó là chị Paulette, con của
cô sáu tôi, vừa du học ở Pháp thành tài về xứ.
Hôm tôi đi thi, anh
Tôn, người anh thứ tư của tôi, cũng từng là dân Mossard, đưa tôi lên Thủ Đức bằng
xe đò. Anh tư năm ấy học ở trường Taberd. Vì đông con và nhà ở xa nên ba má tôi
chưa bao giờ dẫn tôi đến trường thăm anh tư khi anh ở nội trú. Hôm ấy là lần đầu
tiên tôi đến Mossard.
Đến chợ Thủ đức chúng
tôi cuốc bộ đến trường thay vì đi xe lam. Vừa qua khỏi trường Quân nhạc bên tay
phải, đường dốc thoai thoải, không cao lắm.
Đi qua khỏi nhà thờ Thủ Đức bên tay trái anh tư chỉ cho tôi thấy ngôi trường
Mossard nằm kế bên, trên một mảnh đất mà theo ý tôi là một ngọn đồi, ẩn mình trong đám cây cối cao
nghều nghệu. Cổng trường trang nghiêm, cửa sắt, con đường vào trường lót đá
xanh, từng cục lớn hơn viên gạch xây tường. Từ ngoài nhìn vào, trên cột tay phải
cổng trường có bản cẩm thạch màu trắng đề tên “Ecole Mossard”. Bước vào trong,
tôi thấy có hai dãy nhà lầu ba tầng, sơn màu vàng lợt. Vì còn sớm nên anh tư dẫn
tôi vào préau (sân chơi có mái che)
ngồi đợi. Một lát sau, tôi thấy có một ông cha đi bộ từ một ngôi nhà lầu đằng
xa đến. Anh tôi vội vàng dắt tôi đến chào và giới thiệu tôi với ông cha này
nhưng anh không gọi là cha mà là frère
(sư huynh). Khi ấy tôi chỉ biết gật đầu chào một ông cha đầu sói, có một gương
mặt phúc hậu trong chiếc áo dòng màu đen, vậy thôi. Ông cha đi rồi, anh tư mới
nói cho tôi biết đó là một ông thầy dòng chớ không phải là ông cha. Ông thầy
tên Sébastien, làm bề trên Đệ Tử viện ở ngôi nhà lầu đó.
đàoanhdũng
www.lasanmossard.org
Xem tiếp
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét