Thú vui nhiếp ảnh thơ văn
Sẻ chia cùng bạn tri âm khắp miền.

đào anh dũng




19 tháng 8, 2013

3. Nỗi Nhớ Nhà (Hồi ký của một cựu học sinh trường dòng)




Lớp 7è Spéciale là một lớp khá đông học sinh, khoảng 40 đứa pensionnaires (nội trú), demi-pensionnaires (bán trú) và externes (ngoại trú) học chung với các bạn novices (đệ tử đi tu) bên Đệ Tử viện. Mỗi ngày chúng tôi lội bộ hai lần từ trường đến Đệ Tử viện trên con đường lót đá đỏ dài khoảng 100 mét, bên trái là vườn cây dầu, bên phải là sân chơi bóng chuyền, bóng rổ.
   Tôi học xong tuần đầu, trưa thứ bảy dượng mười tôi đến rước hai người con của dượng là Cảnh (học trên tôi hai lớp), Tâm (học lớp 10è, cũng mới vào nội trú như tôi) và tôi về Gò công chơi bằng chiếc Peugeot 202 của cô dượng. Thứ bảy kế tiếp tôi ở lại trường. Thứ bảy sau đó, cô dượng sáu lái xe nhà, chiếc traction Citroën, đến đón tôi về Sài gòn. Ngồi trên xe cô sáu hỏi có nhớ ba má và mấy em ở Tây Ninh không, tôi mủi lòng khóc lớn. Dượng sáu cười, nói tôi ráng học, tháng sau cô dượng sẽ đón tôi về Tây Ninh chơi.
 
      Thật ra, trong tuần lễ xa nhà đầu tiên tôi chỉ nhớ ông bà, cha mẹ, anh em một chút mà thôi. Mỗi ngày đi học về tôi chơi đá banh thỏa thích với bạn, sân ngay phía sau trường. Ở Tây Ninh, thỉnh thoảng anh em chúng tôi mới được ba má cho phép lên sân banh cách nhà cả cây số, mượn banh của Ty Thanh niên chơi không đã. Mossard lại có piscine (hồ bơi) nữa, cách ngày chúng tôi được “tắm” một lần thay vì tắm douche (vòi nước bông sen). Trưa thứ năm hay thứ bảy nghỉ học thỉnh thoảng chúng tôi được bơi lội mấy tiếng đồng hồ. Ở Tây Ninh, anh em chúng tôi muốn tập bơi phải trốn ba má đi “tắm” ở mé rạch sau nhà hay ở Ao Hồ cách nhà mấy cây số. Đôi ba lần ba tôi hay được, phạt đòn nên anh em chúng tôi không dám trốn nhà đi bơi nữa. Nay tôi được tha hồ bơi lội, vui thích quá thì làm sao tôi nhớ nhà! 

Hồ bơi Mossard
    Nhưng rồi nỗi nhớ nhà cũng đến với tôi sau một “biến cố” xảy ra vào cuối tuần lễ thứ nhì tôi sống đời nội trú. Vì không biết bơi nên khi tắm piscine tôi chỉ tập ở chỗ cạn mà thôi. Trưa thứ bảy ấy, tôi quyết định thử tài bơi lội của mình ở chỗ sâu. Tôi cẩn thận hỏi mấy tên cùng lứa với tôi đang bơi nơi đó. Nghe chúng nó nói chỉ sâu tới vai thôi nên tôi nhảy đại xuống nước. Vừa bị hụt chân vừa bị một tên nào đó kéo giò, tôi tưởng mình chết đuối hôm ấy. Chúng nó đợi cho tôi uống nước piscine đã thèm mới kéo tôi lên. Đây chỉ là một trò đùa trẻ nít, ma cũ ăn hiếp ma mới. Sự thật tôi sợ muốn khóc nhưng tôi cố nín vì tôi hận nhiều hơn sợ. Tôi không méc với thầy surveillant hôm ấy vì tôi biết nếu tôi méc tụi nó sẽ chọc quê tôi “mít ướt” như con gái. Tôi hận nhưng không làm gì được mấy tên đó nên tôi tủi thân. Đêm hôm ấy, tôi trùm mền khóc rấm rứt một mình trên giường ngủ. Khi ấy, tôi mới cảm thấy nỗi bơ vơ, không cha, không mẹ, không anh em bên cạnh. Khi ấy, tôi mới thấm thía cái nỗi nhớ nhà, mới biết nó thê lương như thế nào.
       Tuy nhiên, nỗi buồn, mối hận đó qua đi rất mau. Thật đúng là cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”! Tôi bận học, bận chơi, không đủ thời giờ để buồn. Tôi mau chóng làm bạn với cái đám cho tôi uống nước piscine hôm ấy. Không đầy ba năm sau chúng tôi là một đám phá thầy, phá bạn, có thể nói nhất nhì ở Mossard.

đàoanhdũng
www.lasanmossard.org


(Xem tiếp)
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn. 

Không có nhận xét nào: