Thú vui nhiếp ảnh thơ văn
Sẻ chia cùng bạn tri âm khắp miền.

đào anh dũng




29 tháng 8, 2013

4. L'air est un gaz (Hồi ký của một cựu học sinh trường dòng)



Mặc dầu thi đậu vào trường nhưng trong năm đầu ở Mossard tôi học hành rất vất vả. Thầy Nivard làm titulaire (thầy hướng dẫn) lớp chúng tôi. Thầy dạy Français (Pháp văn) và hầu hết các môn học khác. Thầy rất tận tâm với những đứa chuyển trường còn kém Pháp văn như tôi. Thầy Frédéric dạy Arithmétique (Toán số). Thầy là một họa sĩ có tài. Vào lễ Thánh Gioan La San thầy vẽ một tấm hình thật lớn, thật đẹp làm phong cho bàn thờ Chúa.

Tôi cố gắng hết sức mình nhưng mỗi thứ bảy cuối tháng thầy Bernard, Bề trên Hiệu trưởng người Pháp, đến lớp đọc danh sách xếp hạng; tôi luôn lẹt đẹt từ hạng 30 trở xuống. Khó khăn chánh của tôi là Pháp ngữ. Tôi nhớ bài học đầu tiên về Sciences Naturelles (Vạn vật), “L’air est un gaz” (không khí là một thể hơi) chỉ có mấy câu mà tôi đọc đi đọc lại nhiều lần mới thuộc. Một trở ngại khác của tôi là mất tin tưởng về mình và có mặc cảm thấp kém trước bạn bè học giỏi.

Sau niên học đầu tiên ở Mossard, tôi về Tây Ninh nghỉ hè ba tháng. Ba tôi dẫn tôi lên nhà bác ba của tôi để học thêm Pháp văn. Bác tôi làm hiệu trưởng trường Tiểu học tỉnh lỵ. Khi ấy, bác đã về hưu nên bác mở vài lớp dạy kèm Pháp văn. Tôi không nhớ bác xếp tôi vào lớp nào, hình như là đệ lục, nhưng trong buổi học đầu tiên tôi học trội hơn các bạn. Ban đầu tôi đưa tay trả lời các câu hỏi bài của bác mà tôi thấy quá dễ, sau đó tôi chờ không ai trả lời nổi tôi mới đưa tay lên. Xong buổi học, bác ba biểu tôi chờ bác viết cho riêng ba tôi vài chữ để tôi mang về. Khi đọc xong lá thơ ba tôi mỉm cười, sung sướng nói bác cho tôi lên lớp trên chớ ba không nói gì thêm làm tôi sanh ra tò mò. Hôm sau, lúc ba ngủ trưa tôi lén mở thơ bác ra đọc, mới biết bác hết lời khen tôi rất khá môn Pháp văn. Từ đó, tôi chẳng những lên tinh thần mà lại có chút tự kiêu về khả năng Pháp ngữ của mình nữa.

Tôi lại xin mở một dấu ngoặc ở đây để tâm tình đôi chút về chuyện ngợi khen con cái. Thế hệ ba má và cô bác của tôi hình như không bao giờ khen con cái, sợ chúng kiêu ngạo. Tôi nhớ rất rõ, ba tôi chỉ mỉm cười chớ không có khen tôi. Còn bác ba, tại sao bác không khen tôi lấy một câu mà gởi thơ cho ba tôi để khen? Bác có biết đâu nhờ lời khen tôi lén đọc của bác mà tôi vững tâm, lấy lại lòng tin và học hành khá hơn những năm kế tiếp. Khi đã trưởng thành, nên nghề nghiệp, nên gia đình, nhờ có kinh nghiệm này tôi thường hay khen học trò và con cái khi chúng biết lễ phép, học giỏi, có những sáng kiến mới lạ, biết thương người, thương thú vật ...

 
đàoanhdũng
www.lasanmossard.org


(Xem tiếp)
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn. 

Không có nhận xét nào: