Hồi tôi còn ở
quê nhà, mỗi lần thấy tôi buồn vì những đụng chạm đắng cay với đời, cha tôi
luôn an ủi, dạy tôi qua hai câu lục bát mộc mạc:
Cuộc đời như tấm gương soi
Ta cười, ta khóc nó noi theo liền.
Qua Mỹ, tôi học
được thêm một câu cách ngôn để đối phó với những long đong buổi đầu. Nhớ hai
câu thơ của cha, tôi chép nó thành hai câu văn vần như sau:
Khi đời cho trái chanh chua
Thêm đường pha uống, ta xua nỗi buồn.(*)
Lời dạy của cha
và câu phương châm này đã giúp tôi vượt qua nhiều khó khăn nơi xứ người. Vì
thế, tôi thường dùng ý tưởng ấy để khuyên lơn, giúp bạn bè của tôi lên tinh thần
mỗi khi họ gặp những chuyện buồn lòng... Cho đến hôm kia, một người bạn hỏi
ngược lại tôi trên điện thoại, “Nếu không có đường thì ta làm sao đây?”
Tôi cảm thấy hụt
hẫng, thầm nghĩ đến nhóm từ ngữ mới “bótay.com” thời nay thiên hạ thường dùng
trên mạng và tôi tự hỏi, “Không lẽ bạn bi quan đến thế sao? Hay là bạn bị bệnh
trầm cảm?” Tôi lặng thinh, không biết nói gì để an ủi bạn đến khi nghe bạn cười
thật to và nói trong máy:
“Nghĩ xa xôi rồi
đó, phải không bạn hiền? Nếu không có đường thì ta pha chanh với nước lã, không
tốn một xu nào mà lại được thưởng thức nước uống có mùi vị thơm ngon của chanh.
Phải không nào?”
Tôi lại cảm thấy
hụt hẫng vì bạn đã nói trúng tim đen của mình. Tôi cười thật giòn, trả lời bạn,
“Trúng phóc! Hay quá, vậy mà tui nghĩ không ra chứ!”, trong lòng khoan
khoái vì bạn mình vẫn còn biết cười với tấm gương soi đời.
Ở đời, lắm khi cái
“tha” là thầy của “ta”.
đàoanhdũng
đầu hè 2014
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
3 nhận xét:
Không hiểu sao, khi đọc "Một Mảu chuyện đời-Truyện thật ngắn của Đào Anh Dũng,tôi chợt liên tưởng ngay đến một bài hoc thuộc lòng năm Lớp Đệ ngũ A, môn Pháp Văn do Côp Thái phụ trách. Bài thơ ngụ ngôn nầy có phần nào giống giống với Chủ đề tác phẩm.
Thôi thì viết cho vui vậy mà:
La guenon, le singe et la noix
Une jeune guenon cueillit
Une noix dans sa coque verte ;
Elle y porte la dent, fait la grimace... ah ! Certe,
Dit-elle, ma mère mentit
Quand elle m'assura que les noix étaient bonnes.
Puis, croyez aux discours de ces vieilles personnes
Qui trompent la jeunesse ! Au diable soit le fruit !
Elle jette la noix. Un singe la ramasse,
Vite entre deux cailloux la casse,
L'épluche, la mange, et lui dit :
Votre mère eut raison, ma mie :
Les noix ont fort bon goût, mais il faut les ouvrir.
Souvenez-vous que, dans la vie,
Sans un peu de travail on n'a point de plaisir.
Jean-Pierre Claris de Florian (1755-1794)
* Hai câu cuối, nghĩa là: "Bạn hãy nhớ rằng, trong cuộc đời, không chút dấn thân nào, ta chẳng có niềm vui".
Thân mến, Ngân Triều
Hai nhận xét giống nhau,trùng nhau, nên tôi lược bớt 1 nhận xét. Xin cao lỗi cho sơ xuất nầy.
Thân mến, Ngân Triều
Đăng nhận xét