Thú vui nhiếp ảnh thơ văn
Sẻ chia cùng bạn tri âm khắp miền.

đào anh dũng




2 tháng 6, 2014

Cũng Một Tiếng Mùa Xuân

đàoanhdũng


Năm nay thời tiết Bắc Mỹ thay đổi khác thường, mới đến giữa tháng ba mà tuyết đã tan hết rồi. Cuối tuần qua nhiều người ra đường đã mặc quần sọt, vậy mà sáng nay tuyết lại lất phất rơi khi ông đưa bà đi chợ Việt Nam. Về đến nhà, bà dọn ra bàn một chén chè trôi nước và pha cho ông một tách trà xanh, xong bà mới lui cui soạn sành các gói thức ăn vừa mua. Ông lật tờ báo “chợ”, đọc tin tức, bỗng nói lớn tiếng:
“Trời đất!”
Bà ngạc nhiên hỏi:
“Chuyện gì vậy ông?”
“Cái ông nhà báo này ngang nhiên dịch Arab Spring thành Mùa Xuân Ả Rập!”
“Vậy hả, vậy mà tôi tưởng chuyện gì quan trọng!”
Bà trả lời, cười mỉm. Ông lờ đi, nói tiếp:
“Hôm kia anh ba nói ảnh nghe trên đài truyền hình bên Việt Nam đọc tin tức về Mùa Xuân Ả Rập ảnh muốn lấy chiếc dép chọi cái ti-vi cho hả giận. Ảnh rủa, cái bọn ngu dốt!  Tui nói, không đâu, không phải vậy đâu, người ta dùng chữ Mùa Xuân là vì Nổi Dậy rất là nhạy cảm bên đó. Còn chú năm thì nói trên Internet có nơi giải thích rằng đó là cuộc cách mạng ở các xứ Ả Rập xảy ra vào mùa Xuân năm ngoái, mùa Xuân tươi sáng tương phản với với mùa Đông đen tối; nếu vậy thì phải nói cuộc Cách mạng Mùa Xuân Ả Rập mới đúng. Bà thấy sao?”
Bà vừa mở cửa tủ lạnh cất gói rau sống vừa trả lời lấy có:
“Ối, hơi đâu mà mình lo chuyện thiên hạ! Mình lo là lo dầu xăng, đồ ăn lên giá không biết tiền hưu trí có đủ chi dùng trong nhà không đây!”
Ông quay hẳn người về phía bà, nói giọng khá lớn tiếng hơn bình thường:
“Bà ... bà nói vậy nghe sao đặng! Còn cái ông nhà báo này không rành chữ nghĩa hay là ổng cố tình hùa theo bên đó? Bà với tui qua đây, lớn tuổi rồi, tiếng tây tiếng u ù ù cạt cạt mà mình còn biết ngoài mùa Xuân chữ spring còn có nghĩa là gì, huống chi ...”
Ông chưa dứt lời, bỗng có hai bàn tay quen thuộc bóp nhẹ trên vai.
“Thôi ông, mình già rồi, thế sự mình thấy đó, nghe đó rồi buông đi mà vui sống với con, với cháu, với anh chị em, bạn bè. Nghĩ tới làm gì rồi lên máu. Tui nói bậy, rủi mình bị đứt mạch máu nằm đó thì khổ tấm thân ...”
Ông vói tay ra sau, nắm tay bà, lòng lắng dịu, nhận ra cái ấm áp của đôi bàn tay ấy. Ông thầm cảm ơn Trời Phật đã ban cho ông mùa Xuân ở cuối cuộc đời nhưng ông biết con quốc trong lòng của ông ngày ngày vẫn còn kêu tiếng quốc quốc ...
Ngoài kia, tuyết không còn rơi, nắng đã lên. Năm nay chắc Xuân đến sớm.

đàoanhdũng


Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.

Không có nhận xét nào: