đàoanhdũng
Ông bà về thăm
quê, ở với gia đình chú em. Vài ngày sau, bà trổ tài nấu nướng, thiếu một vài
gia vị nên nhờ đứa cháu gái lấy xe Honda đi mua dùm. Nghe nói thị xã mới mở một
siêu thị mới toanh ông bèn đi theo, cho biết.
Hôm ấy thứ bảy
nên siêu thị người đông như kiến. Mua xong các thứ cần dùng, ông sắp hàng để
trả tiền trong khi đứa cháu còn đi dọ giá một vài món hàng cháu muốn mua. Ông đứng chờ, mắt ngó thiên hạ mua bán tấp
nập, mừng thầm, gần 40 năm tỉnh nhà mới có một siêu thị, hơi trễ nhưng “có còn
hơn không.” Đợi một lát khá lâu nhưng chỉ nhích tới được có vài bước, ông mới
để ý, thấy có nhiều khách hàng ngang nhiên chen vào trước. Khi gần đến phiên
ông trả tiền, một cháu trai ăn mặc gọn gàng, tuổi học trò, “vô tư” bước tới, để
món hàng của cháu trước ông. Chợt có một bàn tay chộp lấy các món của ông và
dời chúng lên trước. À ... thì ra đó là đứa cháu gái của ông. Trả tiền xong,
hai ông cháu bước ra về. Ngồi lên xe, đứa cháu quay lại nhìn ông, mỉm cười nói:
“Hiền như ông
chắc đến chiều mới trả tiền xong!”
Ông hỏi:
“Nghe nói bây
giờ nhà trường cho học lại môn Công Dân Giáo Dục, phải không cháu?”
“Dạ, nhưng gọi
là Giáo Dục Công Dân!”
“Ối ... thời ông
nói bảo đảm, bây giờ là đảm bảo. Cũng vậy thôi! Hồi xưa, trong
giờ Công Dân Giáo Dục, thầy cô dạy học trò phải biết kính trọng, nhường chỗ cho
người lớn tuổi, ra đường gặp đám tang phải dỡ nón ...”
“Ông ơi, bây giờ
tụi cháu học luật giao thông, không vượt đèn đỏ, luật hình sự, ăn cướp ở tù bao
nhiêu năm ...”
Ông nói lớn
tiếng, “Hèn chi!” nhưng chắc đứa cháu không nghe vì khi ấy cháu rú ga, vượt xe
ra khỏi khu siêu thị.
đàoanhdũng
10/2013Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
1 nhận xét:
Hèn chi.....
Đăng nhận xét