đàoanhdũng
Bạn
bè của ông bà, người ở lại quê nhà, kẻ lưu lạc nơi xứ lạ, hai ba năm mới có dịp
gặp lại nhau một lần. Trong chuyến ông bà về thăm quê vừa qua, họ hẹn nhau mua
tua (tour), thư giãn vài ngày trong
khu rì-dzọt (resort) sinh thái ở Bà
Rịa, Vũng Tàu. Mục đích là để có nhiều thời giờ cùng nhau hàn huyên, tâm sự cho
thỏa thích.
Đến
khu sinh thái, một nhóm được đưa vào lấy phòng ở nhà nghỉ Bình An, nhóm kia ở
nhà nghỉ Bình Minh, nằm kế bên. Cất hành lý xong họ cùng nhau đi dạo quanh khu
sinh thái cho biết.
Đi
được vài bước, bà X nói:
“Tụi
này ở nhà nghỉ Bình An, nghe mà phát ớn!”
Bạn
bè lau nhau hỏi tại sao, bà trả lời:
“Bên
Mỹ người ta chúc kẻ qua đời bằng câu ‘Rest
in peace’, dịch ra tiếng Việt là ‘Nghỉ bình an’. Vì vậy tui ở nhà nghỉ Bình
An mà có cảm tưởng như ở nhà mồ!”
Bạn
bè ai nấy cười rộ lên. Người nói, “Bá láp!”; kẻ bảo, “Khéo tưởng tượng!” Tiếng
cười đùa chưa dứt, cả bọn nghe tiếng ông Y:
“Còn
khá đó! Bọn này ở nhà nghỉ Bình Minh, nghe cũng rợn người.”
Bạn
bè chưa kịp hỏi lý do, ông Y giải thích:
“Thì
ở tỉnh mình đó! Sau khi giải tỏa các khu nghĩa trang trong thị xã, nhà nước lập
một nghĩa trang rộng lớn, ở thiệt xa, gần xã Bình Minh nên họ đặt tên luôn là
Bình Minh, chứ nếu là Hoàng Hôn thì có lý hơn, phải không các bạn? Từ đó tới
nay, khi hỏi thăm nhau, thay vì nói ông ấy, bà ấy đã qua đời, người ta lại nói,
‘Lên Bình Minh rồi!’”
Bạn
bè lại có dịp cười đùa với nhau cho đến khi nghe ông Z bảo:
“Ối,
rồi ai cũng đến đó, hơi sức đâu mà lo!”
Im
lặng trong giây lát, cả bọn lại cười rộ lên. Thư giãn?
đàoanhdũng
Tuyết đầu mùa
21/10/2013Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét