1
Nhìn
cái địa chỉ mới của tui ở Sài-gòn, ghi vào danh sách có mặt trong buổi họp “Cựu
Học Sinh Trung Học Tây Ninh”, anh bạn tên Ch. ngồi bên trái tui buộc miệng
thốt:
“Hôm
nào rảnh, tui sẽ mò tới…”
“Ê,
đừng tưởng tui chết chồng rồi muốn tới lúc nào cũng được à nghen, con cháu tui
dữ lắm, tụi nó xử ông chết liền tại chổ đó…”
Nhỏ
Hằng lên tiếng:
“Đừng
lo xảy ra án mạng, ông mà mò tới thì năm phút sau sẽ có mặt hai đồng bọn nầy rồi…”
Vừa
nói, Hằng vừa chỉ vào nhỏ Hoà ngồi bên cạnh. Mọi người cười ồ lên, tui
thì bỗng có cảm tưởng như mình đang ngồi trong lớp học vui đùa với chúng bạn
như ngày nào đó ...
2
Vô
tình, người dọn bàn để dư một cái chén và một đôi đủa bên cạnh chén đủa của
tui. Đây là lần thứ ba hiện tượng nầy xảy ra giống hai lần họp bạn trước ở nhà
Hoà… Anh bạn tên T. giải thích:
“Tại
vì ngày xưa HHV và tui, hai đứa cứ đạp xe theo đuôi bà suốt đoạn đường từ
trường về nhà mà bà thì cứ chạy thẳng, không hề ngoảnh mặt lại nên bây giờ hồn
linh nó mới bám sát theo bà đó…”
“Mô
Phật, giờ tui mới biết thì bạn hiền còn đâu!”
Tui
ngậm ngùi hướng một phút tưởng nhớ về người bạn tóc trắng đã đột ngột ra đi gần
hai năm trước ...
3
Tiệc
tan, mọi người kéo nhau ra trước sân trường chụp hình. Khi anh bạn tên Â. đòi
chụp riêng với tui, tui nói với anh:
“Chờ
tui dẹp tạm cái giỏ xách to đùng nầy đã.”
“Bộ
bà sợ người ta thấy hình rồi tưởng bà đang xách giỏ theo tui hả?”
“Đừng
có mơ nghe bạn, kiếp sau chưa chắc đã được…”
4
Tui
rảo bước đi về dãy lớp Đệ Nhị Cấp ngày xưa. Lớp Đệ Nhứt B đây rồi, chỉ có hai
đứa con gái ngồi ở bản đầu, còn lại là hơn bốn chục cái đầu “húi cua” ngồi phía
sau. Đúng là “hoa lạc giữa rừng gươm” nhưng toàn là gươm cùn vì tôi không
thấy chiến sĩ nào dám múa kiếm xưng hùng trước “hai nữ tướng” của lớp mà chỉ
lén nhìn từ phía sau lưng hai nàng mà thôi.
Tui
ngậm ngùi nhớ đến chị Nguyệt, một người bạn, một người chị đã đồng cam cộng khổ
cùng tui suốt ba năm học đệ nhị cấp… Giờ tui đang đứng nơi đây còn chị hiện
đang sống khá giã ở Mỹ nhưng mạng sống được tính từng ngày vì chị vướng phải
căn bệnh nan y…
5
Còn
nữa, tui xin phép anh bạn NC, trích viết vào đây một đoạn “Tùy Bút Mùa Đông”
của anh để kết luận cho bài viết nầy:
Tôi im lặng
lắng nhe tiếng lòng khẻ gọi tên em. Xin em hãy trả lại cho tôi những ngày xưa
thân ái nơi trường cũ mà tôi ngồi bàn sau lưng em cứ mơ ước chuyện đâu đâu.
Những giờ toán của thầy Vũ mộng Hùng, giờ vật lý của thầy Triệu canh Ngũ sao mà
căng thẳng và rắc rối quá. Nhìn em ngồi chăm chỉ theo dõi bài học tôi thầm khen
em sao giỏi quá, hình như bài nào em cũng hiểu một cách thấu đáo, còn tôi nhìn
lên bảng thấy những vòng tròn như đang nhảy múa trên mái tóc em, những
“tán sắc ánh sang” làm thành cầu vòng bảy màu, in trên
nền áo dài trắng trinh nguyên em đang mặc.
Xin em trả lại
cho tôi những buổi tan trường về, tôi đứng chờ em trước cổng trường để nhìn nét
mặt dễ thương của em mà chẳng bao giờ dám ngỏ lời yêu em, cô công chúa nhỏ của
lớp đệ nhất B.
Mùa tựu trường
tháng 9 năm ắy, tôi được tin em vào đại học, tôi biết em sẽ có một tương
lai tươi sáng, đời em sẽ thăng hoa sau khi ra trường, còn tôi, coi như
mất em vĩnh viễn. Tôi vào quân đội chấm dứt những ngày tháng cắp sách đến
trường, tôi giã từ bè bạn thầy cô không hẹn ngày trở lại. Đời chinh chiến biết
tôi còn sống được bao lâu mà mơ với ước?
“ Lỡ khi mình không về
Thì thương người vợ chờ
Bé bỏng chiều quê”
(Thơ Hữu Loan )
Từ đó, tôi không
nghe tin tức gì về em nữa. Đôi khi nghĩ về “Trường xưa bạn cũ”,
tôi tự hỏi không biết cô “công chúa nhỏ” ngày xưa ấy
bây giờ ra sao? Em phiêu bạt phương trời nào rồi?
Bất ngờ tôi gặp
lại em sau nửa thế kỷ và cách xa hơn nửa vòng trái đất.
Hôm nay viết
những dòng chữ nầy như một lời tâm sự nói thay tôi lúc còn ngồi dưới mái
trường Trung học Tây Ninh.
Cali.
tháng 11/2013
(NC, chs Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét