Năm
tôi học 4è, thầy Julien làm titulaire
và dạy toán lớp chúng tôi. Thầy dạy Mathématiques
Modernes (Tân Toán học), hoàn toàn mới lạ đối với chúng tôi. Thầy Julien phụ
trách chiếu bóng thay thế thầy Vincent nên thầy coi luôn máy ampli của nhà trường. Thầy là người đầu
tiên cho chúng tôi nghe nhạc trẻ trong trường, nhạc của các ca sĩ như Johnny
Halliday, Sylvie Vartan, Françoise
Hardy, Adamo, Paul Anka, the Shadows với Cliff Richard, the Ventures ... và nhất
là the Beatles. Đây quả là một cuộc “cách mạng” vì học sinh Mossard thời ấy
không được phép nghe nhạc trữ tình trong trường. Cả trường chỉ có vài bạn mang
theo radio loại bỏ túi, mỗi tối ăn cơm xong chúng tôi tụ năm tụ bảy nghe lén
các chương trình như Dạ Lan, nhạc ngoại quốc yêu cầu. Thư viện nhà trường có một
máy stéréo (âm thanh nổi) nhưng đĩa hát toàn là nhạc classiques (cổ điển).
Năm này một thầy người
Pháp lớn tuổi (tôi cố gắng nhưng không làm sao nhớ tên vị thầy này) đổi đến
Mossard dạy chúng tôi môn Français. Thầy dạy rất xuất sắc, trình độ Pháp
văn của chúng tôi tiến thấy rõ. Thầy dạy Français ở Mossard có một năm rồi sang
Nam Vang dạy ở Ecole Miche. Chúng tôi nghe nói thầy tình nguyện dạy học ở đó
cho đến khi qua đời. Lớp chúng tôi có một kỷ niệm vui về vị thầy này như sau.
Chúng tôi không hiểu sao thầy lại chọn trưa thứ ba để dạy Grammaire
Française (Văn phạm Pháp). Buổi trưa nóng bức, buồn ngủ lại phải học Grammaire
thì không có chi nản bằng. Mossard có một cái chuồng thật lớn nuôi rất nhiều
chim bồ câu. Trưa hôm ấy, khi thầy đang thao thao giảng bài có hai con chim bồ
câu bay đến đậu rồi chúng gù nhau, đạp
mái ngay trên thành lan can ngoài couloir. Chắc thầy lấy làm lạ tại sao các cặp
mắt học trò đều hướng ra ngoài cửa sổ nên thầy bước xuống bục nhìn theo chúng
tôi. Khi ấy hai con bồ câu đã xong công việc nhưng thầy cũng đoán được chuyện
gì đã xảy ra và thầy bước ra ngoài xua hai con chim bay đi. Từ đó, thầy không dạy
Grammaire cho chúng tôi vào buổi trưa nữa.
Chúng tôi cũng có một kỷ niệm thật vui với một thầy người Pháp khác. Đó là thầy Bernard, Bề
trên Hiệu trưởng, năm ấy dạy chúng tôi môn Sciences Naturelles. Môn học này có
một vài chương về đá. Thầy Bernard mang đến lớp một hộp đựng các loại đá thầy
sưu tập cho chúng tôi quan sát. Các viên đá không đánh dấu nhưng thầy biết tên
của mỗi loại. Giảng xong một loại đá thầy đưa cho trò đầu bàn và chúng tôi tuần
tự chuyền nhau xem. Giờ học thứ hai về đá, khi gom đá để bỏ vào hộp, thầy ngạc
nhiên sao hộp đã đầy mà đá còn ngoài bàn, rồi thầy chợt hiểu, mỉm cười, lặng lẽ
tách ra những viên đá cuội chúng tôi đã bỏ thêm vào. Phong thái trang nhã của
thầy làm lòng chúng tôi xốn xang mặc cảm tội lỗi. Có học sinh nào dám đùa với Bề
trên Hiệu trưởng như chúng tôi?
Năm 4è, với thầy Julien, 1965 |
Năm ấy, năm 4è, chúng tôi chẳng khác nào như những viên đá cuội
ngây ngô của thầy Bernard. Có ngờ đâu chỉ vài năm sau chúng đã mòn lẳng theo những
cơn xoáy của dòng đời, của chiến tranh.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng những viên đá cuội trong hộp của thầy
Bernard không hề suy suyển dù ở bất cứ thời gian hay không gian nào ... nhất là
trong ký ức của chúng tôi.
đàoanhdũng
www.lasanmossard.org
(Xem tiếp)
www.lasanmossard.org
(Xem tiếp)
Hân
hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét