Tôi giận thằng con. Tựu trường, ghi danh xong
nó mới gọi cho tôi hay đã đổi ý, không học cái nghề tôi khuyên nó theo đuổi
nữa. (Thật ra, đó cái nghề tôi ước mơ cho mình mà không đạt được.) Nó nói đủ lý
do để thay đổi, nhất là ý thích, nhưng tôi không nghe. Tôi cúp điện thoại, tắt
tiếng chuông lẫn tiếng rung.
Sáng hôm sau, còn buồn thằng con nên trong khi lái xe đến sở tôi
không bắt radio như thường ngày mà nghe CD cho khuây khoả. Đến sở tôi thấy
thiên hạ tụ năm, tụ bảy bàn tán, xôn xao, nơi nào có TV thì bu lại, khá đông.
Tôi dừng lại xem, mới biết đến biến cố đang xảy ra.
Tôi bàng hoàng, sửng sốt, cảm thấy lòng mình đầy căm phẫn lẫn
xót thương.
Nhớ đến vợ con, tôi lo lắng, bật điện thoại, thấy mình có vô số
cú điện thoại không nhận được vì đã tắt rung, tắt chuông.
Tôi bấm nút lời nhắn, nghe tiếng hốt hoảng của thằng con:
"Dad, are you OK? Get
out of that building! Con đã gọi má và anh hai. Bình yên! Bình yên! Ba gọi
cho con ngay, cho con biết ba đang ở đâu."
Khi ấy tôi mới nhớ mình làm việc ở tầng 35, toà nhà cao nhất nhì
Minneapolis. Tôi thở phào, lòng sung sướng vô ngần nhưng lại xốn xang một mặc
cảm khó tả.
Hôm ấy là ngày 11 tháng 9, 2001.
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét