Hàng
năm, sau kỳ nghỉ lễ Noël và Tết Tây được một tuần, học sinh nội trú
Mossard chúng tôi ăn lễ Epiphanie (lễ Ba Vua). Không có chi đặc biệt
ngoài việc mỗi đứa được một cái bánh gâteau
(bánh ngọt) nhỏ và lòng hồi hộp không biết mình có bắt được chiếc bánh vua hay
không. Đó là một chiếc bánh ngọt như trăm chiếc bánh khác, khác chăng là chiếc
bánh vua có một viên kẹo ở giữa. Ăn bánh cắn đụng viên kẹo này mới biết mình được
làm vua Mossard. Ba vua, mỗi nhà ăn một vua, nhỏ, trung bình và lớn. Thường thường
thầy économe (quản lý) đưa cho ba vua
một chiếu chỉ để vua nhà ăn lớn đọc cho trăm họ nghe năm nay vua cho ban cho ơn
gì. Thường nhất là trưa thứ năm có ăn goûter (ăn quà ban trưa). Tốt hơn một chút là được đi promenade (đi dạo) ở Mai Thôn. Ơn Ba Vua
chúng tôi mong đợi nhất là được đi tắm biển ngủ đêm ở Vũng Tàu, nơi dòng La San
có một nhà nghỉ mát ngay tại bãi sau. Có năm chúng tôi mỏi mòn đợi cả tuần
không có chiếu chỉ nào của vua, rồi quên đi.
Năm học lớp 5è, tôi bắt
được cái bánh vua. Giây phút huy hoàng làm vua rồi cũng qua đi; tuy nhiên, sự
thật là tôi có hãnh diện và cảm giác ấy còn ở mãi trong tôi cho đến ngày hôm
nay.
Năm ấy, chờ đợi mãi tôi
chưa nghe thầy économe nói chi cả. Mấy
đứa bạn cứ hỏi nhưng tôi đâu dám hó hé đi hỏi thầy. Có đứa nói, “Tin tao đi, mấy
năm trước tao để ý thấy thằng nào con nhà giàu và có đạo mà được làm vua thì mấy
ổng mới tổ chức này nọ. Còn mày là cái gì? Thôi, bỏ đi tám!” Tôi bán tín bán nghi cho đến ngày thứ bảy.
Trưa hôm ấy, bạn bè đứa nào cũng sortie
(đi phép), tôi ở lại trường vì mới về thăm nhà kỳ nghỉ lễ vừa qua. Đi lang
thang một mình gần vườn cây dầu tôi gặp thầy Salomon. Từ xa, thầy đã gọi tôi, “Ah toi, le choisi!” (A ... con, kẻ được
chọn!) để chúc mừng tôi bắt trúng chiếc bánh vua.
Giữa thầy Salomon và
tôi, ngoài tình thầy trò và tình thương đặc biệt thầy dành cho tôi lúc tôi bị bệnh
như tôi đã kể, chúng tôi còn có tình đồng hương nữa. Thầy quê ở Tha La còn tôi Tây
Ninh. Tha La từ xa xưa thuộc tỉnh Tây Ninh nên chúng tôi coi như cùng quê, cùng
xứ. Tôi hay tâm sự với thầy những thắc mắc của tôi về tôn giáo, ngược lại thầy
thường hỏi tôi về gia đình ông bà, cha mẹ, anh em của tôi ở Tây Ninh. Nhờ vậy
mà hôm ấy tôi mới bạo gan hỏi thầy về chuyện ba vua, tại sao năm có chiếu chỉ,
năm không. Tôi cũng học lại với thầy lời bàn của đứa bạn. Thầy giải thích cùng
tôi rằng chuyện ấy tùy thuộc vào túi tiền của nhà trường, năm nào dư nhiều thì
học sinh được đi Vũng tàu, năm nào không dư thì không có gì hết. Đoạn thầy hỏi
tôi còn tin đứa bạn ấy không. Tôi trả lời, không chút do dự, “Ça m'est égal car je ... je suis
... je suis le choisi!” (Con không cần biết bạn con nói gì vì ... vì con là
kẻ được chọn!) Thầy vò đầu tôi và nói, “Oui,
je sais, mon enfant. Tu es vraiment le choisi!” (Đúng, thầy biết con chính
là kẻ được chọn!)
Đó là lý do hôm nay tóc
đà bạc trắng mà năm nào vào dịp lễ Ba Vua tôi cũng vẫn còn hãnh diện mình đã có
một ngày làm vua Mossard.
đàoanhdũng
www.lasanmossard.org
(Xem tiếp)
www.lasanmossard.org
(Xem tiếp)
Hân
hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét