(Tạp chí Văn Hữu, số 21, mùa Hạ 2013)
Công ty anh làm việc tài trợ cho nhiều hội
đoàn nhân viên sinh hoạt theo sắc tộc, giới tính, sở thích thể thao, thú tiêu
khiển v.v... Đây là một cách để công ty cầm chân nhân viên. Môi trường
làm việc có thoải mái, họ mới mọc rễ, ở lâu.
Lần thứ nhì sinh hoạt với hội nhân viên
gốc Á Châu anh tình cờ ngồi bên hắn. Nhìn bản tên hắn là HOANG TANG, diện
mạo người Việt, trạc tuổi anh, nên anh hỏi nhỏ, bằng tiếng Việt:
“Hoàng phải không? Khi xưa ông ở tỉnh nào?”
Hắn nhíu mày nhìn anh, rồi trả lời, bằng
tiếng Anh:
“Xin lỗi, tôi là người Trung Hoa.”
Anh cảm thấy hụt hẫng vì anh có linh tính
hắn là người Việt nhưng anh cũng ráng hỏi tiếp, bằng tiếng Anh:
“Xin lỗi, vậy chứ ông sinh quán ở đâu?”
Hắn trả lời:
“Shanghai.”
Lần ấy, anh có thắc mắc, họ Tăng đích
thị là gốc Trung Hoa nhưng sao tên của hắn không là Wang, là Won? Thế thôi.
Mấy tháng sau anh lại có dịp sinh hoạt với
hội Á Châu, lần này có một nhóm nhân viên từ Bắc Kinh tham dự. Một chị ngồi kế
bên tự nhiên hỏi thăm anh bằng tiếng Quan thoại. Anh nhã nhặn trả lời anh là
người Việt Nam. Nhìn hắn ngồi phía bên kia bàn,
anh cảm thấy buồn cười - anh là người Việt Nam mà chị Trung Hoa tưởng anh là
đồng hương, còn hắn là người Trung Hoa mà anh lại lầm hắn là người Việt. Vì thế,
anh đưa tay về phía hắn, thật tình giới thiệu hắn là người Trung Hoa, gốc
Thượng Hải. Chị Bắc Kinh xổ ra một tràng với hắn. Thay vì trả lời câu chào hỏi,
hắn lúng túng nói bằng tiếng Anh:
“Xin lỗi, tôi không biết tiếng Trung Hoa.”
Từ đó, hắn luôn tránh mặt anh.
đàoanhdũng
Apple Valley,
Minnesota
Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.