Thú vui nhiếp ảnh thơ văn
Sẻ chia cùng bạn tri âm khắp miền.

đào anh dũng




9 tháng 5, 2013

Thắng, bại


đàoanhdũng
 
Thất nghiệp, chạy đôn chạy đáo gần cả tháng anh mới có việc làm khác, lương tệ hơn nhưng cũng đủ sống, chỉ thiếu tiền đóng quỹ tiết kiệm cho thằng cu lên đại học sau này. Vì thế, cuối tuần anh đi làm thêm, nghề bán máy hút bụi tại gia.
Qua năm ngày huấn nghệ vào buổi tối trong tuần, anh rất tự tin, ra quân ngay vào sáng thứ bảy mặc dù hôm ấy thời tiết xấu, tuyết đang lất phất rơi.
  Công ty cung cấp hàng mẫu, thông tin về khách hàng có khả năng mua sắm trong vùng, mánh lới tiếp thị và cách khắc phục những trở ngại tâm lý khi bán hàng. Qua năm nóc gia anh gõ cửa, người lịch sự từ chối, kẻ thẳng thừng nói “Không!” Gió tạt tuyết vào mặt, lạnh căm căm, anh có chút thối chí. Đến nhà thứ sáu, chị chủ mở cửa, cộc cằn hỏi: "Cái gì?!" Nhìn chị mặc chiếc áo khoác nhăn nheo, tóc bung thùa, nghe nhiều tiếng trẻ con la hét trong nhà, liếc mắt thấy căn phòng bề bộn, anh biết mình đang gặp thời cơ.

Căn phòng khá dơ, bừa bãi rác và đồ chơi của trẻ nít, như chưa từng được quét dọn. Anh không cần phải đổ gói ngũ cốc xuống sàn thảm trước khi chạy chiếc máy hút bụi để trình bày và chứng minh công xuất cùng hiệu quả của nó.
Sau khoảng 30 phút, sàn thảm trông gần như mới. Chị chủ nhà có vẻ hài lòng, vừa bồng thằng con nhỏ độ hai tuổi, vừa nắm tay thằng con lớn độ ba tuổi, vừa hỏi thăm giá cả, bảo đảm, bảo hành máy. Anh chủ nhà không nói nửa lời, chỉ ghi chép giá cả của các loại máy. Anh đang thao thao trình bày thêm các đặc điểm khác của máy thì anh chủ nhà xuất hiện, hỏi: "Sao vậy? Tôi vừa xem trên mạng. Cũng cái máy này nhưng giá rẻ hơn 50 đô!"

Đã học tập tình huống này rồi nhưng anh không khỏi tiếc 50 đô phụ trội trên số tiền huê hồng bán máy, gương mặt anh có lẽ thảm sầu lắm khi anh giải thích đó là sở phí xe cộ và công lao chào hàng của anh. Chị chủ nhà liếc mắt nhìn đấng lang quân, anh ta nhè nhẹ gật đầu rồi nắm tay thằng con lớn đi vào phòng trong. Chị bảo: "Giá trên mạng, chắc giá! Nếu được thì chúng tôi mua." Anh ráng kỳ kèo như đã học hỏi. Cuối cùng anh đồng ý và thêm một chiêu mới đúng như sách vở, cho chắc ăn: "Nếu ông bà trả bằng thẻ tín dụng ngày hôm nay, tôi sẽ gọi nhà kho ở Texas. Trong ba ngày nhận được máy tôi sẽ mang lại cho ông bà. Như vậy, ông bà khỏi phải trả thuế tiểu bang, lợi thêm được 7.5 phần trăm."

Khi chị chủ nhà trao thẻ tín dụng cho anh, gương mặt chị tươi cười, đắc thắng. Anh cười gượng, nhìn ra cửa sổ thấy tuyết rơi nhiều hơn mà lòng anh ấm áp lạ kỳ, không phải vì  lần đầu anh bán được món hàng mà vì hình ảnh thằng cu với áo mão ra trường bỗng dưng hiện ra ...

 đàoanhdũng




Hân hạnh đón nhận những lời bình luận dễ thương của bạn.

1 nhận xét:

Hoa Pham nói...

Chuyện thật ngắn ,ít chữ nhưng chứa đựng nhiều triết lý về cuộc sống khiến người đọc phải suy nghĩ sau khi xem